Thông báo kết quả học bổng cho sinh viên trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn 2015

Anh Hoàng Trọng Nghĩa - Giám đốc ICANDO chia sẻ với các bạn sinh viên về phương pháp hướng nghiệp . nguồn: B.School

Thông qua buổi tọa đàm “Định hướng nghề nghiệp cho sinh viên ngành khoa học xã hội và nhân văn” diễn ra vào ngày 22/10/2015, Công ty CP Hướng nghiệp và Phát triển Giáo dục ICANDO trao học bổng trực tiếp cho 3 bạn sinh viên đã tham gia tích cực trong sự kiện bằng các câu hỏi với anh Hoàng Trọng Nghĩa – Giám đốc công ty ICANDO và thầy Nguyễn Quang Liệu- Trường phòng CTCT -SV về vấn đề hướng nghiệp, việc làm và học tập, cũng như đã trả lời các câu hỏi từ ban tổ chức chương trình về các kiến thức xã hội, kế hoạch học tập của bản thân trong quá trình học đại học.

Trao học bổng trực tiếp cho 3 bạn sinh viên đã có sự thể hiện ấn tượng tại tọa đàm và 2 bạn sinh viên trong sự kiện Career Talk của Trường Đại học Kinh tế Quốc dân .Nguồn : B.school.vn
Sinh viên khoa Quốc tế học đặt câu hỏi về cơ hội nghề nghiệp sau khi ra trường. Nguồn B.School

Tiếp sau đó, vào ngày 01/11/2015, B.School – Trường học cho người mới bắt đầu, đơn vị chịu trách nhiệm đào tạo các khóa học của ICANDO đã tổ chức buổi phỏng vấn để chọn ra 4 sinh viên có kết quả phỏng vấn tốt (từ 100 bài kiểm tra viết các bạn thực hiện trong buổi tọa đàm) dựa trên các tiêu chí: có định hướng nghề nghiệp, có kế hoạch học tập, làm việc; đã làm thêm hoặc tham gia các hoạt động xã hội; có kế hoạch học tập sau khi nhận được học bổng; có tư duy và tính cách phù hợp với các nghề được đào tạo trong khóa học; ưu tiên các bạn có hoàn cảnh khó khăn.

Danh sách các bạn sinh viên nhận được học bổng toàn phần của ICANDO – Thriive cho khóa học tháng 11 – Khai giảng ngày 14/11/2015

1.       Hoàng Hồng Ngọc – Khoa Quốc Tế Học
2.       Đỗ Thị Hương Vân – Khoa Khoa học Quản lý
3.       Trần Thị Mai Loan – Khoa Khoa học Quản lý
4.       Phàn Thị Căm – Khoa Xã hội Học
5.       Phạm Việt Cường – Khoa Nhân học
6.       Trần Thu Hà – Khoa Chính trị học
7.       Ngô Thị Huyền – Khoa Xã hội học

Một lần nữa xin chúc mừng các bạn, chúc các bạn nhận được học bổng sắp xếp thời gian hợp lý và có tâm thế để sẵn sàng vừa học vừa làm cùng B.School

B.School xin hẹn các bạn chưa nhận được học bổng ở những đợt cấp học bổng lần sau, hay ở những cơ hội thực tập, làm việc cùng ICANDO hoặc ở các học bổng khóa học Hướng nghiệp và các sự kiện, hội thảo về nghề nghiệp khác.

Xin chân trọng cảm ơn.

Lê Minh 


Một số hình ảnh khác của buổi tọa đàm








Đi học như đi làm


Đi học hay đi làm?
Kể từ lúc thấy việc nhận bằng khen học giỏi sau mỗi học kỳ cấp 1 dễ như ăn bánh mà không vất vả gì là một sự nhàm chán không tả được?
Lúc đó chỉ biết học là để nhận cái bằng, học để được cô khen, học để hơn đứa khác và học vì cũng thích thích môn đó.
Thế thì việc học có mục tiêu nào xa hơn không? Hay quanh đi quẩn lại là học – thi – chứng nhận – học – thi – chứng nhận?
Chúng ta phải chăng giống những con chuột hamster chạy riết mãi trong cái vòng tròn đồ chơi. Mệt thì nghỉ ra ăn, không thì chạy để được thưởng từ chủ. So sánh không đúng lắm nhưng chủ yếu mình muốn nhấn mạnh tới tính luẩn quẩn.
Hệ thống đánh giá tạo lập ra để làm cái sàng lọc cho người tham gia trước khi bước vào những hành động thực tế để  đem lại kết quả thực có khả năng tác động tới nhiều người. Vì một ý tưởng mà không thể hiện ra thì chẳng làm chết được ai cả.
Với ý thức hệ tôn vinh những thứ giàu cảm xúc dễ đo đếm và cào bằng sự thông minh của mỗi người, hệ thống đánh giá nói chung đã được ngày càng phát triển và người người ngày càng chìm đắm vào nó mà không biết đến mục đích tồn tại của nó.


Giờ đây đi học là đi làm!
Đã gần 2 tháng áp dụng phương pháp học tập “mới” này, dù kết quả cuối cùng mong muốn chưa thấy nhưng ít ra qua mỗi ngày được bám sát quá trình học tập của học viên, được thấy sự vỡ ra của các bạn về các khái niệm lâu ngày được phủ trong tiềm thức, nhận ra ý nghĩa thật của những quan niệm mình dùng từ trước tới giờ đang khiến những mục tiêu của mình không SMART thế nào.
Dù chỉ là thay đổi nhỏ thôi, hiễu ra một khái niệm nho nhỏ … Mỗi cái nho nhỏ như thế là thêm tự tin và cứ muốn khuyến khích các bạn hãy cố lên, bước từng bước mỗi ngày, đều đặn và đều đặn, các bạn sẽ tới nơi mà mình muốn bởi vì chỉ có tư duy đúng mới giúp các bạn có được những kết quả làm việc tốt và ngày càng lớn hơn sau này.
Giáo dục là chỉ ra con đường và dạy cách người ta nhìn ra con đường ấy và chỉ ra những thứ cần chuẩn bị gì để bước đi trên nó. Con đường là của hạnh phúc hiện tại và tự tin đón chào tương lai.
Giáo dục hay đào tạo không phải là vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp ở xa xôi, chỉ ra những công cụ cần đạt để tới nó. Giáo dục thực sự là giúp chủ thể tự giáo dục mình.


Người trẻ nên dành tiền vào 1 việc, không sợ lỗ mà còn nhận được lợi ích lớn nhất

Thế hệ trẻ nhận được sự quan tâm đặc biệt của vị doanh nhân này. Trong thời gian ở Việt Nam, ông đã dành nhiều thời gian tới nói chuyện với sinh viên các trường đại học, cũng như có những bài viết, trả lời phỏng vấn chưa sẻ kinh nghiệm với giới trẻ.

“Đừng sợ thất bại”là lời khuyên mà ông gửi đến thế hệ trẻ trên con đường tìm kiếm sự thành công.
“Mẫu số chung giữa thời tuổi trẻ của tôi và các bạn trẻ bây giờ đó là có năng lực tràn trề, những suy nghĩ khá ngây ngô và nhiều lý tưởng rất “hoang tưởng”. Tuy nhiên, điểm chung lớn nhất mà ở mọi thời thế đều có là cơ hội dành cho các bạn trẻ luôn hiện diện ở khắp mọi nơi, vấn đề là họ có nhìn thấy và nắm bắt được nó hay không”.

“Còn cái khác biệt là thời bây giờ, con người ít phải âu lo về những chuyện no, đói hay chiến tranh. Thêm vào đó, cuộc cách mạng Internet đã giúp người trẻ có được những kho tàng kiến thức 24/7 với tốc độ của ánh sáng”– ông nhìn nhận.

TS Alan Phan cho rằng: “Mình có thể đổ lỗi cho ngày hôm qua nhưng không thể đổ lỗi cho ngày hôm nay và tương lai. Có thể người trẻ chưa được hưởng một nền giáo dục không tốt, họ sinh ra trong một môi trường mà sự vô cảm càng ngày càng gia tăng và đôi khi thiếu cả sự dạy dỗ đúng đắn của gia đình nhưng đó là những chuyện đã qua”.

“Ngày hôm nay là một ngày mới. Những việc mình làm hôm nay và trong tương lai hoàn toàn nằm trong tay mình, cái tư duy mới của mình phải bắt đầu từ ngay bây giờ. Và bắt đầu như thế nào thì thực tình nền giáo dục qua Internet ngày nay phong phú vô cùng. Vấn đề là lựa chọn những gì mình thích và ứng dụng triệt để trên con đường mình đã chọn”.

“Cốt lõi của vấn đề là khả năng chọn lựa và chấp nhận của các bạn. Đừng đổ thừa cho giáo dục hay cho quá khứ”.


Ông khẳng định “Cái đích đến của mỗi cá nhân đều từ bản chất riêng. Bạn muốn đi đến đâu, làm cái gì thì bạn phải tự suy xét, định đoạt và chấp nhận hậu quả. Sự thay đổi theo chiều hướng nào, việc muốn loại thải hay thu nạp cái gì thì mỗi người phải tự biết. Không ai có thể nói hay làm thay bạn được”.

“Gọi tên” 3 điểm yếu của sinh viên Việt Nam
“Lười biếng” là tính xấu đầu tiên. Ông cho rằng, rất nhiều sinh viên hiện nay biếng học, lười tư duy, muốn nhận được những thứ có sẵn chứ ít khi tìm tòi.

Điểm yếu thứ hai được TS Alan Phan đề cập là “Ỷ lại và đổ thừa”. Trông chờ phụ huynh xin việc cho, hoặc khi gặp vấn đề trong công việc, cuộc sống thì hay đổ thừa do số phận, do hoàn cảnh… là những biểu hiện của điểm yếu này.

Một điểm yếu nữa của sinh viên hiện nay là “Hay bỏ cuộc, thiếu kiên nhẫn”. TS Alan Phan nhận định, đây là điểm yếu nhất trong 3 điểm được chỉ ra. Với cách tư duy và thực hiện nửa vời, dễ nản lòng, những người trẻ khó có thể đạt thành tựu nào đáng kể.

Từ những nhận định đó, TS. Alan Phan đưa ra những lời khuyên cho sinh viên, mà theo ông “Thiết lập mục tiêu cụ thể” chính là việc đầu tiên cần làm, đặc biệt là mục tiêu nghề nghiệp. Tiếp đó là việc “Lập kế hoạch cụ thể và dài hạn”. Và cuối cùng là “Tranh thủ những cơ hội tốt để vượt lên”.

Lý giải về việc bỏ ra nhiều thời gian, tiền bạc để đi diễn thuyết trước các bạn trẻ, ông cho biết bởi vì “Tôi muốn giới trẻ có những góc nhìn mới, thay đổi về tư duy mới. Trong quá khứ, không ít những bậc tiền bối, ông cha họ đã kiếm được tài sản, khấm khá nhờ làm quan. Nhưng trong một thị trường mới, kinh tế toàn cầu dựa trên kiến thức thì con đường duy nhất để làm giàu cho đất nước và bản thân đó là tạo ra sản phẩm để đáp ứng nhu cầu và người dân.

Cá nhân tôi tin tưởng thế hệ trẻ chắc chắn sẽ hiểu ra và vượt qua được những người đi trước. Điều mà tôi muốn làm là thúc đẩy quá trình đó nhanh hơn”.

Giáo dục là kênh đầu tư số 1
Trong 8 kênh đầu tư theo lời khuyên của TS Alan Phan, kênh đầu tư vào Giáo dục được ông xếp hàng đầu. Ông lý giải cho điều này như sau:“Một tài sản mà chúng ta không thể mất được khi còn sống là tài sản trí tuệ. Một đầu tư vào giáo dục sẽ đem lại cho bạn, gia đình bạn hay những người thân yêu một tỉ lệ hoàn trái (ROI – return on investment) khoảng 67% mỗi năm, liên tục trong vài chục năm khi bạn có tài sản này. Không một kênh đầu tư có thể qua mặt con số ROI này trong bất cứ tình trạng kinh tế nào.


Tại Việt Nam, vì kinh tế còn dựa vào nông nghiệp vả sản xuất gia công, thay vì vào dịch vụ và công nghệ, nên ROI co thể ít hơn. Nhưng đây là hướng đi bắt buộc của mọi nền kinh tế trong các thập kỷ tới. Ngay cả những khóa học bổ túc kéo dài chỉ vài ba tuần cũng đem lại kết quả rất khả quan cho tài chính cũng như công việc, nhờ có thêm kỹ năng quản lý và chuyên nghiệp chuyên sâu hơn”– đây là lời khuyên của ông với giả định “Nếu tôi là chủ một gia đình trung lưu, có dư chút tiền mặt trong thời điểm hiện tại ở Việt Nam”. 

Còn đối với những bạn trẻ muốn khởi nghiệp kinh doanh, ông có lời khuyên như sau: “Với những bạn kém may mắn đang đấu tranh vất vả đề tìm sự nghiệp hay cơ hội kinh doanh, hãy tin vào con người thực và định mệnh của mình. Phải kiên trì, biết đứng dậy và tiếp tục đi tới khi vấp ngã. Không ai có thể từ chối mãi một con người có ý chí”.

“Với những bạn nhiều may mắn, có đầy đủ vật chất và phương tiện, hãy cố gắng hơn nữa với trí tuệ sáng tạo và tinh thần thanh cao. Nghĩ đến những người kém may mắn, tập cách chia sẻ và hành xử mọi chuyện với chuẩn mực đạo đức và văn minh. Những kẻ xấu có thể đang thắng, nhưng cuối cùng, thế giới sẽ thuộc về những con người thiện tâm và hài hòa”.

Nguồn: vietnamnet – TS Alan Phan: Thế giới sẽ thuộc về những con người thiện tâm và hài hòa
Bài viết được đăng bởi http://www.zeronews.us


Truyện tranh vẽ trong 2 tuần đạt giải Nhất - Khu vực châu Á

Truyện tranh có tên "Cuộc hành trình đầu tiên" của hai tác giả trẻ Việt vừa giành được giải thưởng cao nhất một cuộc thi trong khu vực châu Á đã mang lại bất ngờ không hề nhỏ đối với làng truyện tranh nước nhà.
Là sản phẩm của hai tác giả trẻ Phùng Nguyên Quang - Huỳnh Kim Liên, truyện tranh thiếu nhi "Chuyến hành trình đầu tiên - The first journey" đã vừa nhận được giải thưởng Truyện tranh màu về giáo dục xuất sắc - Scholastic Picture Book Award trao bởi Hội đồng Phát triển Văn học Singapore và Châu Á NBDCSSA.

Hình ảnh của tác phẩm. Nguồn Zing.vn
 Câu chuyện kể về An - một cậu bé sống tại đồng bằng châu thổ sống Mekong đã có chuyến "phiêu lưu" đầu tiên trong ngày đi học khi đối mặt với những cơn mưa, lũ, rắn rết, và cả những cánh rừng bí ẩn với cá sấu khổng lồ. Mặc dù vậy nhưng An vẫn không hề sợ hãi mà đã một mình "chiến đấu".
Hai tác giả trẻ. nguồn. Zing.vn
  Mặc dù chưa được xuất bản chính thức tại Việt Nam nhưng cuốn truyện này đang được rất nhiều bạn nhỏ trông đợi vì cốt truyện hấp dẫn, hình vẽ sinh động. Được biết, truyện tranh này được hai tác giả trẻ thực hiện trong 2 tuần. Nó đã xuất sắc vượt qua những đại diện tiêu biểu của 135 quốc gia khác và giành được giải thưởng cao nhất.  
Câu chuyện bắt đầu... Nguồn Zing.vn

Nói thêm về hai 9x tài năng đã sáng tạo nên "Chuyến hành trình đầu tiên", Phùng Nguyên Quang, 26 tuổi, vốn là một tác giả thường xuyên sáng tác cho các độc giả nhỏ tuổi và sống ở TP HCM. Còn Huỳnh Kim Liên, 23 tuổi, cũng sống ở TP HCM, được biết tới như một người sáng tác cũng như vẽ truyện tranh cho thiếu nhi. Kim Liên đã tham gia chương trình Xuất bản sách thiếu nhi của tổ chức Room to Read ở Việt Nam với vai trò họa sĩ minh họa.  

Room To Read là tổ chức phi lợi nhuận hoạt động với mục tiêu giảm tỉ lệ mù chữ tại các quốc gia đang phát triển. Trong quá trình sáng tác, bộ đôi tác giả đã nhận được sự hỗ trợ của tổ chức này để hoàn thành tác phẩm trong thời gian ngắn như vậy.

Tìm hiểu thêm tại http://blog.roomtoread.org/room-to-read/llp/

Theo

"Không phải việc của tôi" Bạn đã bao giờ nghĩ? Có một câu chuyện thành công phía sau...

Câu chuyện ý nghĩa về những bài học trong cuộc sống được chia sẻ bởi một vị giám đốc mỗi năm thăng một cấp đang nhận được rất nhiều sự quan tâm và ngưỡng mộ từ cộng đồng mạng.
Những ngày vừa qua, cộng đồng mạng và đặc biệt là các bạn trẻ đang hào hứng truyền tay nhau chia sẻ bài viết "Không phải việc của tôi". Đó là những tâm sự và đúc kết về quá trình làm việc và bí quyết duy nhất để giúp vị giám đốc trẻ chỉ mất 1 năm để thăng 1 chức. 

Status của anh Huy
  
Chúng tôi xin được phép chia sẻ câu chuyện trên:

"Không phải việc của tôi

Năm thứ nhất: Tôi là nhân viên thiết kế web. Một ngày nọ, sếp giao cho tôi thiết kế logo và ấn phẩm của công ty. Tôi đã dành một đêm để học một phần mềm mới về thiết kế in ấn, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.

Năm thứ 2: Tôi vẫn là một nhân viên thiết kế, sếp yêu cầu tôi hỗ trợ đội bán hàng. Tôi vui vẻ chạy xe máy khắp các con đường, đi giới thiệu sản phẩm mới.

Năm thứ 3: Tôi thành lập Butchi Creative, chúng tôi thiết kế bìa đĩa. Khách hàng hỏi chúng tôi, liệu có thể giúp họ làm MV với mức giá cực thấp. Tôi đồng ý và cùng team bắt đầu sản xuất một trong những MV bằng hoạt hình đầu tiên ở VN.

Năm thứ 4: Tôi dừng hoạt động của Butchi Creative và gia nhập Who Digital. Trong cuộc phỏng vấn, tôi nói rằng tôi sẽ luôn tìm giải pháp cho những gì được công ty giao cho, kể cả những gì tôi không làm được hay không phải việc của tôi. Và tôi đã làm thế trong 8 năm tiếp theo.

Năm thứ 5: Người đàn anh trong công ty xin nghỉ, tôi xin nhận làm cả mảng lập trình ứng dụng Flash. Tôi được thăng chức sau một dự án đầu tiên mò mẫm từng dòng code. Tôi chủ động tham gia cùng cả bên lập trình cơ sở dữ liệu, góp ý kiến cho họ trong những gì họ làm.

Năm thứ 6: Sếp cho tôi xem một website và hỏi tôi liệu có thể học được công nghệ này để áp dụng cho campaign sắp tới không? Tôi nói chỉ cần họ đã làm được ở nước ngoài thì tôi sẽ học được. Tôi được thăng chức sau khi chứng minh điều này.

Năm thứ 7: Trưởng nhóm sáng tạo của công ty là một anh người Philipines đột ngột nghỉ khi đang làm một dự án quan trọng của công ty. Tôi tiếp quản dự án khi chưa có đủ kinh nghiệm. Tôi được thăng chức sau khi hoàn thành xong dự án.

Năm thứ 8 (2011): Công ty dịch chuyển cơ cấu để chuẩn bị cho sáp nhập với tập đoàn Ogilvy. Sếp nói với tôi: tao sẽ trao cho mày cái chức danh của tao là Experience Director, vì mày đúng là như thế.

Có người hỏi tôi: Làm thế nào anh có thể thăng chức mỗi năm một lần như vậy?

Trả lời: Tôi không bao giờ nói "Không phải việc của tôi"."

Người chia sẻ câu chuyện này có tên là Nguyễn Tiến Huy, chuyên gia hàng đầu Việt Nam trong lĩnh vực Digital Marketing. Từ vị trí một nhân viên thiết kế web bình thường, anh đã trở thành giám đốc điều hành của một công ty thuộc lĩnh vực Digital Marketing tại TP. HCM sau những nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ suốt 8 năm trời với bí quyết quan trọng giúp anh thành công "Không phải việc của tôi". 

Theo chia sẻ của anh Huy, bí quyết "Không phải việc của tôi" có nghĩa là khi bạn được giao bất kỳ công việc gì, đừng bao giờ nói rằng "Tôi không biết". Dù nó có khó khăn và vất vả đến đâu, bạn hãy dùng thực lực và khả năng để chứng minh rằng bạn chắc chắn sẽ làm được việc đó. Dù cho đó có thể không phải là kỹ năng mà bạn biết hay bạn giỏi nhất thì bằng sự cố gắng và học hỏi, bạn nhất định phải hoàn thành nó theo cách tốt nhất mà bạn có thể.

Hình ảnh của anh Huy. nguồn FB

Mỗi năm, vị Giám đốc trẻ đều được thăng chức 1 lần. Ngoài những công việc tập trung vào khả năng chuyên môn mà anh đã có thì anh chưa bao giờ nói "Tôi không biết" và luôn luôn vui vẻ đương đầu với những công việc khác được giao dù nó có khó khăn tới mức nào. Bằng thực lực cùng với sự may mắn, anh đã có được vị trí như ngày hôm nay mà nhiều người phải ngưỡng mộ. 

Sau khi câu chuyện của anh Huy được chia sẻ trên mạng xã hội, đã có rất nhiều bạn trẻ ủng hộ và tỏ ra ngưỡng mộ sự tài năng và cố gắng của vị Giám đốc này, coi đó là một bài học sâu sắc, là động lực và tấm gương cho chính bản thân mình.
  
Lời bình luận của FBer cho Status của anh Huy. Nguồn FB

Câu chuyện chính là bài học sâu sắc về tính chủ động của mỗi người trong bất kỳ công việc nào. Ngày nay, có rất nhiều bạn trẻ có suy nghĩ rằng, khi đi làm ở một công ty nào đó, chúng ta chỉ cần làm đúng và tốt công việc chuyên môn của mình. Nếu không phải việc mà mình không biết hay quá khó khăn thì không cần quan tâm và làm nó nữa. Đó chính là sự "bằng lòng" với bản thân mà sự "bằng lòng" đó sẽ chỉ khiến cho bạn luôn giậm chân tại chỗ mà không bao giờ tiến bộ được. 

Những vấn đề khó khăn đôi khi lại chính là cơ hội để bạn được thử sức và thể hiện tài năng của mình. "Ngại khổ, ngại khó" hay đôi khi là sự lười biếng, ngại phải tiếp xúc và đương đầu với thử thách, vấn đề mới sẽ chỉ khiến bạn ngày càng thụt lùi về phía sau mà thôi. 
  
Nguồn FB

Tuy nhiên, bên cạnh những ý kiến đồng tình với suy nghĩ và quan niệm của anh Tiến Huy, nhiều người lại tỏ ra nghi ngờ, băn khoăn về những "may mắn" mà anh đã có. Nhiều bình luận lên tiếng rằng, ở anh hội tụ cả tài năng và sự thức thời, đặc biệt là đúng thời điểm và cách lựa chọn. Có những người, việc gì cũng "ôm" vào mình, khi cấp trên gọi luôn luôn có mặt ngay lập tức, chưa bao giờ ngại khó, thế nhưng kết quả mà người đó nhận được là trở thành "công cụ sai vặt" của những người khác, khiến họ trở nên vô cùng mệt mỏi. 

Một người dùng mạng khác cũng cho rằng: "Công việc của anh Huy là rất đặc thù, không phải công việc nào cũng có thể làm hết như vậy, ôm đồm mọi thứ chỉ khiến bản thân người làm bị ức chế. Hơn nữa, nếu không có những thời điểm may mắn nhất định thì có lẽ anh cũng sẽ không thể thăng tiến dễ dàng như vậy được. 

Sau khi nhận được nhiều ý kiến trái chiều về câu chuyện mà mình đã chia sẻ, anh Tiến Huy đã phản hồi lại như sau:

Đáp trả những cmt cho rằng thành công của anh chỉ là do may mắn. Nguồn FB

 Sau tất cả những bình luận về sự "may mắn" có được, anh Huy cho rằng:
"Hỏi và đáp xung quanh câu chuyện "Không phải việc của tôi"
1. Nên có một mục tiêu dài hạn để làm cơ sở cho mỗi quyết định làm hay không làm. Trong trường hợp của tôi, tôi muốn thành lập một công ty Việt Nam có thể đứng ngang hàng với các bạn Tây, nên tôi lao vào mọi góc cạnh để tìm hiểu. Đến giờ thì tôi đã có một công ty tạm có thể xem là đứng ngang hàng với một số bạn Tây.

2. Không bao giờ nói "Không phải việc của tôi" không có nghĩa là luôn luôn phải nói "Tôi sẽ làm việc đó", mà là "Tôi sẽ đề xuất cho anh một giải pháp cho việc đó". Có thể là bạn làm, hoặc là không. Điều đó cho thấy leadership skill của bạn.

3. "Đó là do may mắn ở trong môi trường được trọng dụng": Các bạn có quyền đuổi việc sếp của mình nếu các bạn đã làm điều số 2 trong nhiều năm mà không có kết quả.

4. "Anh đã may mắn có cơ hội vì người ta nghỉ việc": Trong thực tế thì khi bạn đã làm tốt, một người sếp tốt đã chuẩn bị sẵn cho bạn quyết định thăng chức ngay khi thời điểm đến. Khi có 1 dự án phù hợp hay một nhân sự nghỉ thì chỉ là một thời điểm tốt để đưa quyết định cho bạn.

5. "Anh mà ở trong môi trường nhà nước thì ...": Môi trường là do chúng ta lựa chọn, không phải ngược lại."

Phản pháo lại những bình luận trái chiều về câu chuyện của mình, anh Huy đã nêu lên tất cả những bằng chứng và cơ sở để khẳng định những việc anh đã thực hiện trong suốt thời gian qua là đúng đắn và dựa trên nỗ lực thực sự của mình. 

Một số những bình luận ác ý có thể đã phủ nhận hoàn toàn mọi công sức và khả năng của anh Huy, dù vậy câu chuyện mà vị Giám đốc trẻ tài năng này chia sẻ cũng vẫn là một bài học hay và để lại nhiều kinh nghiệm quý báu cho các bạn trẻ. 



Theo Phương Ly / Trí Thức Trẻ

Tuổi 25 - Ta tự cho phép mình điên nhiều hơn


Qua rồi cái tuổi bồng bột, nông nổi nhưng tính cách của chúng ta có thực sự hết nông nổi, ngông cuồng?

Không. Thực sự là không, có khi còn lên một cấp độ mới. Ở tuổi 25, người ta điên nhiều hơn và cho phép mình điên hơn. Bởi người ta bắt đầu ngoái nhìn về quá khứ và tiếc nuối cũng như lo sợ cho hiện tại. Qua rồi cái tuổi bồng bột, nông nổi nhưng tính cách của chúng ta có thực sự hết nông nổi, ngông cuồng? Không. Thực sự là không, có khi còn lên một cấp độ mới. Ở tuổi 25, người ta điên nhiều hơn và cho phép mình điên hơn. Bởi người ta bắt đầu ngoái nhìn về quá khứ và tiếc nuối cũng như lo sợ cho hiện tại.

Tuổi trẻ là những năm tháng xao nhãng. Thời sinh viên là cả một quãng đời rong chơi. Đau khổ, trải nghiệm, mật đắng có chăng ở giai đoạn ấy cũng chỉ là thứ gia vị nêm nếm vào cuộc đời mỗi người.

Cho nên, đến khi người ta vào 25, đến khi người ta ở cái mốc bập bênh ấy, người ta thấm thía 2 chữ nuối tiếc nhiều hơn gấp vạn lần những sự tiếc nuối từ trước đến nay. Người ta đau nhiều hơn, tỉnh đời nhiều hơn, quên phắt cái bản tính bãng lãng, ưa mơ mộng thuở nào.

Nhưng người ta cũng học được nhiều cách che giấu bản thân mình hơn. Nước mắt không còn tự động tuôn rơi. Cảm xúc không dễ dàng bộc lộ.

Ở tuổi 25, ta nhắm tịt mắt và lên đường.
Tại sao lại nhắm tịt? Vì ta không biết đường đi cho mình? Là chưa tìm thấy, không thể tìm thấy hay vẫn còn lười biếng chưa đi tìm? Vì ta bắt đầu chấp nhận với 2 chữ an phận – cái khái niệm mà ngày xưa ta thường phản kháng dữ dội.

Ở 25, ta bắt đầu nghĩ nhiều hơn về 2 chữ gia đình. Một cuộc sống ổn định – có lẽ vậy. Ta bắt đầu hoài nghi về 2 chữ hoài bão. Những mặt trái của cuộc sống cứ dần dần lộ ra buộc ta phải đối diện với nó. Nếu như ngày trước, ta sẽ thét gào đòi 2 chữ công bằng. Nếu như ngày trước ta sẽ ôm hận với bao bức xúc ở chỗ làm, trong những mối quan hệ chưa và đã được đặt tên.

Nếu như ngày trước cuộc sống lúc màu hồng, khi thì lại đậm đặc màu đen. Thì 25, ta bình thản hơn. Ta hiểu những quỷ quyệt mà đời giăng bẫy. Khi bị mắc vào đó, ta chửi thề chứ không phản ứng một cách dữ dội như trước đây. Là cảm xúc ta chai lỳ hay là vốn dĩ ta không có cảm xúc? Ở 25, ta chẳng còn đủ ẩm ương để mà đau với chữ đời.

Ta bước ra ngoài với một cái vỏ chi chít gai. Nhưng ta không sẵn sàng xù lông với ai như cách ta làm ngày xưa. Ta lặng lẽ, âm thầm, cười nhếch mép khi người ta chê bai mình. Lạnh lùng khi ai đó hắt bát nước vào mặt và thờ ơ trước những cái gọi là hiện tượng của giới trẻ. Ta còn trẻ và ta vẫn sống.

Nếu ta có tham gia những thứ gọi là trào lưu "vớ vẩn" ấy thì có lẽ là ta đang giả vờ. Ở tuổi 25, người ta nhận thức sâu sắc về chữ tôi ẩn nấp bên trong mình. Cái tôi ấy vẫn to đùng như nó vốn có, nhưng nay nó điềm đạm, dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Cái tôi máu lửa, xô bồ, dễ bị tổn thương đã được thay thế

Ở tuổi 25, người ta học cách chấp nhận những gì cuộc đời "đãi" cho mình. Người 25, người ta không viển vông với những thứ xa vời, người ta nhìn gần hơn. Các mục tiêu, các tham vọng được rút ngắn lại và thực tế hơn. Cuộc đời biến thành màu xám, không lấp lánh nhưng cũng vừa đủ để ta sống tiếp. Tuổi 25, người ta chẳng chán ngán tới mức mà bỏ quên tất cả như ngày xưa, bởi hai chữ gia đình cứ nặng trĩu trong lòng.

25, thứ người ta cần là sự tự lập về kinh tế chứ không phải rong chơi theo đam mê. Cũng có những người đam mê đủ mạnh để biến nó ra tiền. Cái tuổi này, người ta nhìn và nói về chữ tiền một cách thực tế hơn. Không màu mè, hoa lá, không cái nhìn "khinh bỉ" rằng ước mơ là trên hết, cuộc sống được quy ra thành từng con số. Người ta hiểu tiền không phải là tất cả, nhưng tiền giúp ích rất nhiều.
Tuổi 25, như một đứa trẻ tập đi, lẫm chẫm, dò dẫm từng bước một trên hành trình mới. Cái hành trình mà ai đó vẫn thường gọi là trưởng thành

Luyên thuyên trước một hành trình dài và đầy thách thức.Good luck to me